Truyện cổ điển này nói về một trò chơi nguy hiểm, một cuộc trải nghiệm đầy kinh sợ và mê tín, mà những người trẻ tuổi đã từng trải qua. Trong câu chuyện này, chúng ta sẽ cùng các nhân vật trải qua những thử thách và kinh nghiệm sống động, cùng với những câu chuyện ngọt ngào và mê tín.

Chương 1: Bắt đầu với Trò Chơi Xác Mạo

Trong một ngày bình thường, các bạn học tập trung tâm vào bài tập trung học. Trong lúc đó, một người bạn mới tên là Vân đã mới vào lớp họp. Vân có vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng lại không biết gì về các trò chơi của họ. Có một ngày, Vân đến trường với một trò chơi mới mà hắn gọi là "Trò Chơi Xác Mạo".

Trò chơi này rất đơn giản: mỗi người đặt một thứ gì đó vào túi xác mạo của mình, rồi đặt tay vào túi xác mạo của người khác để chọn vật phẩm. Nếu người khác chọn được vật phẩm đúng, người đặt vật phẩm phải chịu hình phạt. Có thể là một trăm lần đi bộ tròn trường, hoặc là phải ăn thịt chó.

Trong lớp học, các bạn học rất vui vẻ bắt đầu chơi trò chơi này. Vân cũng không ngoại lệ, bắt đầu chơi trò chơi này với các bạn học. Tuy nhiên, không bao lâu, họ nhận ra trò chơi này không đơn giản như vẻ ngoài.

Chương 2: Trái Tim Bốc Bàng

Truyện Cổ Điển Về Trò Chơi Xác Mạo  第1张

Trong một lần trò chơi, Vân đặt một con dao trong túi xác mạo của mình. Sau khi đặt vật phẩm vào túi xác mạo của bạn học khác, họ chọn vật phẩm và đành chính xác. Vân phải chịu hình phạt và đi bộ tròn trường một trăm lần. Sau khi trở về nhà, Vân cảm thấy hồn hồn của mình như bị đè nặng nề bởi một cái bão.

Một ngày sau, Vân lại chơi trò chơi này với các bạn học. Hắn đặt một con dao trong túi xác mạo của mình lần nữa. Nhưng lần này, người khác chọn vật phẩm sai rồi. Vân không phải chịu hình phạt, nhưng cảm giác trong lòng vẫn không thoải mái. Hắn cảm giác như thể đã đánh dấu sự vô cảm của chính mình trong trò chơi này.

Chương 3: Trái Tim Bốc Bàng Thêm Tôi

Trong một lần khác, Vân đặt một con dao trong túi xác mạo của mình. Nhưng lần này, người khác chọn vật phẩm lại đúng rồi. Vân phải chịu hình phạt và ăn thịt chó. Trong lúc ăn thịt chó, Vân cảm giác như thể hắn đã ăn thịt chính mình. Hắn cảm giác như thể đã đánh dấu sự vô cảm của chính mình trong trò chơi này.

Sau khi ăn thịt chó, Vân trở về nhà và ngồi yên lặng trong phòng ngủ. Hắn nghĩ về những gì đã xảy ra trong trò chơi này và cảm giác như thể hắn đã trở thành một con vật thể vô cảm. Hắn cảm giác như thể đã đánh dấu sự vô cảm của chính mình trong trò chơi này.

Chương 4: Trái Tim Bốc Bàng Cuối Cùng

Một ngày sau, Vân lại bắt đầu chơi trò chơi này với các bạn học. Hắn đặt một con dao trong túi xác mạo của mình lần nữa. Nhưng lần này, người khác không chỉ chọn vật phẩm sai mà còn bảo rằng Vân sẽ chết nếu không thắng được trò chơi này lần nữa. Vân cảm giác như thể hắn đã đánh dấu sự vô cảm của chính mình trong trò chơi này. Hắn cảm giác như thể đã trở thành một con vật thể vô cảm và không còn có cảm xúc nào đối với mọi thứ.

Trong một lần khác, Vân lại đặt một con dao trong túi xác mạo của mình. Nhưng lần này, người khác chọn vật phẩm đúng rồi. Vân phải chịu hình phạt và đi bộ tròn trường một trăm lần lần nữa. Sau khi trở về nhà, Vân ngồi yên lặng trong phòng ngủ và không nói một lời nào cả. Hắn nghĩ về những gì đã xảy ra trong trò chơi này và cảm giác như thể hắn đã đánh dấu sự vô cảm của chính mình trong trò chơi này.

Chương 5: Trái Tim Bốc Bàng Cuối Cùng Cuối Cùng

Một ngày sau, Vân lại bắt đầu chơi trò chơi này với các bạn học. Hắn đặt một con dao trong túi xác mạo của mình lần nữa. Nhưng lần này, người khác không chỉ chọn vật phẩm sai mà còn bảo rằng Vân sẽ chết nếu không thắng được trò chơi này lần nữa. Vân cảm giác như thể hắn đã đánh dấu sự vô cảm của chính mình trong trò chơi này. Hắn cảm giác như thể đã trở thành một con vật thể vô cảm và không còn có cảm xúc nào đối với mọi thứ.

Trong một lần khác, Vân lại đặt một con dao trong túi xác mạo của mình. Nhưng lần này, người khác chọn vật phẩm sai rồi. Vân không phải chịu hình phạt, nhưng cảm giác trong lòng vẫn không thoải mái. Hắn cảm giác như thể đã đánh dấu sự vô cảm của chính mình trong trò chơi này. Hắn cảm giác như thể đã trở thành một con vật thể vô cảm và không còn có cảm xúc nào đối với mọi thứ.

Sau khi kết thúc trò chơi này, Vân ngồi yên lặng trong phòng ngủ và không nói một lời nào cả. Hắn nghĩ về những gì đã xảy ra trong trò chơi này và cảm giác như thể hắn đã đánh dấu sự vô cảm của chính mình trong trò chơi này. Cuối cùng, Vân quyết định rời khỏi trường học và tìm kiếm cuộc sống mới cho mình.

Truyện cổ điển này nói về một cuộc sống đầy kinh sợ và mê tín của những người trẻ tuổi khi họ bắt đầu chơi trò chơi nguy hiểm như "Trò Chơi Xác Mạo". Trong quá trình trải qua những thử thách và kinh nghiệm sống động này, họ nhận ra sự vô cùng nguy hiểm của trò chơi này và quyết định rời khỏi nó để tìm kiếm cuộc sống mới cho mình.